Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Níu. Chạm. Và thả tay..



1. Níu

Là cách quen thuộc khi cô nói về thái độ sống của mình. Có lẽ, vì từ nhỏ đã thiếu thốn nên cô luôn phấp phỏng sợ mất. Từ phấp phỏng đến níu giữ để mọi thứ ở mãi bên mình cũng chẳng khác nhau là bao. Và cô níu…
Từ những người bạn quen biết khơi khơi, cô cũng lưu lại số điện thoại, nghĩ rằng biết đâu một ngày nào đó sẽ cần đến. Bạn bè cô nhiều, thế mà nhiều lúc vẫn thấy trống vắng ghê đấy. Chỉ có một người bạn thân, luôn lắng nghe cô, cả khi buồn lẫn khi vui. Nhưng bây giờ, người bạn ấy ở rất xa. Rất xa.
Từ những người thân, trong gia đình. Mọi người yêu quý cô, vì cô đã từng học hành rất tốt, từng cố gắng rất nhiều đề vượt qua sự so sánh thường trực của bố mẹ. Nhưng khi cô không học nữa, thì sự cố gắng, khả năng hay trình độ đều được đánh giá bằng lương, thưởng, bằng những gì thấy được ở vẻ bề ngoài. Cô thấy dường như mọi người không yêu quý mình như trước nữa. Hụt hẫng chút, thất vọng chút, rồi cô nhủ mình phải cố. Ngoan hơn, hiền hơn, mài mình đi cho tròn, để không còn là con bé ngang ngạnh và cá tính nữa.
Cố, thì sẽ làm được thôi mà.
Níu, từ những người không đâu nhất, chỉ cần họ dành cho cô một chút thương yêu, quý mến. Những người không đâu thế, gặp rồi xa ngay. Vậy sao cô còn níu?

2. Chm

Là cách đơn giản nhất, để một người nhớ đến mình.
Chạm vào bàn tay, chạm vào ý nghĩ, chạm vào trái tim hoặc chạm vào thế giới riêng… Có ti tỉ cái chạm trong cuộc sống.
Chạm, ừ, sao không đơn giản chỉ là một cử chỉ, một hành động thôi mà cứ dồn nén trong nó quá nhiều ý nghĩ sâu xa?
Cô không hiểu, khi một người con trai chạm vào bàn tay một người con gái,  sau cái chạm môi hôn, sau một lần ôm siết thì người con trai đó có mong muốn được gắn bó trọn đời không? Có tha thiết muốn được chở che, đón đợi cho người con gái đó? Có muốn mang lại hạnh phúc và bình yên cho người đang nép vào vòng tay mình không?
Hay chỉ là một cách xả street, một cách relax cho một ngày quá nhiều mệt mỏi? Chút bông đùa, giỡn chơi, chỉ là một dấu phẩy nhỏ nhoi giữa cuộc đời rất dài để rồi kết thúc mối quan hệ mà rất có thể người con gái đang kì vọng ấy là một dấu chấm hết.
Thế thì đừng chạm vào nhau nữa, đừng khuấy thế giới riêng của ai đó lên mà sau đó không đem lại niềm vui? Hay những người con gái quá mơ mộng, tin tưởng vào những người con trai không nhiều hứa hẹn? Đâu phải chỉ một người mơ mộng và đâu phải số ít những người đến cả một lời hứa thôi cũng còn phải đắn đo.
Phải thế không, mà ngay giữa mùa hè, cô đã nơm nớp không biết những gì mình đang có liệu đến mùa đông còn được sở hữu không? Rồi cái người đang bên cạnh cô đây, công việc mà cô đang làm đây, những mục tiêu cô dự định sẽ theo đuổi đây, có còn đến được mùa lạnh? Không còn thì sao nhỉ?
Cũng chả sao đâu.
Chỉ buồn thôi.

3. Th tay

Là ngẫu nhiên hay không, khi một đứa con gái hay níu như cô, lại rất hay có những khoảnh khắc ấy: “Chạm”.
Một lời nói, một cái nắm tay, một sms, một câu nói vu vơ… Chỉ thế thôi, cũng đủ chạm đến tâm trí cô.
Giá tất cả cứ phẳng lặng thì cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn biết bao nhiêu. Hay cô là người cả nghĩ. Cứ cho là cả nghĩ đi, thì cũng phải có cái để nghĩ ít rồi mới thành nghĩ nhiều được chứ?
Đã bao lần cô nắm níu mà có níu được đâu. Thôi thì thả tay ra vậy. Thả ra để những gì thuộc về mình, sẽ ở lại bên mình, trọn vẹn. Chỉ cần trọn vẹn thôi, chứ chả cần mãi mãi đâu. Vì có cái gì là mãi mãi.
Nhắm mắt lại nhé. Thả tay ra nào.

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu




Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.


Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em


Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu


Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…
Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?



Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Bình Yên Nhé


“Bình yên nhé”

Bạn bảo tôi như vậy khi tôi nói với bạn rằng tôi đang rơi. Bạn không an ủi, cũng không nói rằng bạn hiểu những gì tôi đang trải qua. Bạn chỉ mỉm cười và bảo rằng rồi sẽ có ngày tôi tìm thấy bình yên của mình.
Từ dạo ấy tôi bắt đầu tìm kiếm bình yên, như tìm một sự giải thoát khi cuộc sống bắt đầu đi vào ngõ cụt.
binh yen Bình Yên Nhé
Tôi vẫn nghĩ bình yên là khi cuộc sống sẽ không phải lo nghĩ, không phải chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm một hư danh nào đó trong cuộc đời này. Khi ấy tôi sẽ đón ngày mới bằng việc mở toang cửa sổ, để cái se lạnh của buổi sớm mai ùa vào phòng. Và nắng sẽ bắt đầu thả những giọt đầu tiên vào căn phòng nhỏ. Tôi sẽ pha cho mình một tách cà phê, ngồi lên thành cửa sổ và lắng nghe cuộc sống bằng một tâm hồn phẳng lặng, không một gợn sóng.
Nhưng khi ấy, cuộc sống hẳn sẽ buồn và tẻ nhạt lắm. Vì mỗi ngày lặp đi lặp lại theo một điệp khúc chán chường. Bạn sẽ chẳng có động lực để phấn đấu, sẽ chẳng có những câu chuyện để kể cho nhau nghe khi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, và hơn hết là chẳng có gì khiến bình yên trở nên đặc biệt nữa.
Như có lần tôi nói với bạn rằng nếu như không có Lý Thông, có lẽ Thạch Sanh đã không được lòng người đến vậy. Nếu không có những cuộc đời khốn khó thì làm sao người ta biết quý những phút giây hạnh phúc giản đơn cùng gia đình. Nếu như không có cái ác thì liệu cái tốt có được trân trọng như vậy không? Và nếu như không có những lần vấp ngã thì liệu thành công có đáng quý đến vậy không?
Nên tôi thôi không tìm một bình yên hoàn hảo cho mình nữa, thay vào đó tôi tìm cho mình những bình yên khác, lặng lẽ bên đời, như một cách để tôi có thể dừng lại, và lắng nghe mình một cách rõ ràng hơn.
Bình yên không phải là những gì bình lặng nhất mà là tìm thấy sự bình yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày !

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012




Những khoảng trống........không phải để lấp đầy!!!




Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên vẫn có những khoảng khắc không thể chia sẻ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với ta. Không phải vì chia tay một người bạn, mất đi một người thân hay một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người!

Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry cuả nhiều bạn trẻ, là buồn và cô độc!
…Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó.
Cô độc!
Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ:”Nào có ai hiểu lòng ta”.
Cô độc! Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà ko biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi  buồn  dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi  buồn  vô cớ.
Hình ảnh


…Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng cách…ngủ vùi. Có ngừoi cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có người thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây ko lối thoát, để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn. Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự hỏi:”Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?”
…Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy…
…Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người, đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẽ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một người thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
…Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này của một nhà thơ Nhật Bản:
" Những lỗ trống trong củ sen

Khi ta ăn

Ăn luôn cả nó"

Hình ảnh


…Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói:”Tôi đang  buồn . Tôi cảm thấy cô độc” nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói:”Hãyđể tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thừơng. Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng muốn bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp chính bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện với nó.
…Người ta gọi tuổi mới lớn là:”tuổi biết  buồn ”. “Biết  buồn ” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết  buồn  tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết  buồn  là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…



Phạm Lữ Ân

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012


Có khi nào!!!



Có khi nào bạn chợt nhận thấy bạn nhớ một người nhất khi người đó ở ngay cạnh bạn nhưng họ không thuộc về bạn?
Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là ranh giới giữa sự sống và cái chết, mà là khi ở gần nhau nhưng không hiểu được nhau.

Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là sự khó hiểu giữa hai linh hồn, mà là một tình yêu không thể níu giữ.

Trên đời này, khoảng cách còn xa hơn một tình yêu không thể níu giữ là một tình yêu chỉ từ một phía, không được đền đáp.

Trên đời này, khoảng cách xa hơn một tình yêu không được đền đáp là khi người mà ta yêu thương đối diện với ta bằng trái tim lạnh giá đến lãnh cảm.

Người ấy ở ngay bên cạnh mình, nhưng không thể hiểu mình, hai người không thể yêu mến nhau và tình yêu ấy thậm chí còn không được nói ra. Như thế mới là xa.

Có khi nào bạn chợt nhận thấy bạn nhớ một người nhất khi người đó ở ngay cạnh bạn nhưng họ không thuộc về bạn?

Có khi nào bạn nhận ra điều nào thực sự khiến bạn tổn thương: nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói, hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói?

Có khi nào bạn nhận ra những điều quan trọng nhất là những điều khó nói ra thành lời nhất?

Có khi nào bạn cảm thấy ngại ngùng khi nói lời yêu thương? Nếu bạn nói, người khác có thể khiến bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn sẽ khiến người ta đau.

Có khi nào bạn cảm thấy mình đang quan tâm đến một người quá nhiều, chỉ vì bạn sợ người ta không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hay thậm chí người đó còn chẳng quan tâm đến bạn một chút nào?

Có khi nào bạn nhận ra, bạn thường nói dối khi sợ hãi người khác biết điều gì đó về bạn, nhưng kể cả khi đã nói dối, thì nỗi sợ hãi ấy không hề giảm đi mà lại càng tăng lên?

Có khi nào bạn thấy cuộc sống mình thật buồn chán và tẻ nhạt, mình luôn xui xẻo và cần những bước nhảy vọt?

Đừng trở thành kiểu người lúc nào cũng phải quay đầu nhìn lại và tự hỏi mình có nên làm điều này hay không, liệu mình sẽ như thế nào nếu mình chọn lối đi khác… Tự tin và bước đi vì không gì có thể đợi chờ bạn mãi mãi được đâu.

Let's smile!


Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm thấy phấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho người ấy một lá thư cảm ơn. Người bạn này vui sướng vì nhận được thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi, sau bữa trưa anh bo một món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền bo quá lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số.




Ngày hôm sau chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ. Người ăn mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy một chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về để sưởi ấm cho nó. Chú chó rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Ðêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhà dậy và cứu tất cả mọi người thoát chết. Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau này trở thành bác sĩ tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người. Tất cả là nhờ một nụ cười!
=>vì vậy hãy cười thật nhiều mỗi ngày, vì biết đâu ở một nơi nào đó, có một người nào đó đang rất, rất cần nụ cười ấy!